yêu nhầm cảnh sát giao thông
Bi kịch của những phụ nữ yêu nhầm cảnh sát chìm. usatintuc Tháng Một 6, 2022. Khi bạn trai đột nhiên biến mất không dấu vết, Alison linh cảm anh ta là điệp viên chứ không phải tay buôn ma túy đang lẩn trốn hay là kẻ trăng hoa bỏ đi theo nhân tình. Trên thực tế, anh ta là gián
Trong trường hợp trên, cảnh sát giao thông sẽ xử phạt hành chính đối với hai thanh niên trên theo mức nào? Trả lời: Khoản 7, điều 6, Nghị định 71/2013/NĐ-CP ngày 13/11/2013 quy định về xử phạt hành chính trong lĩnh vực giao thong đường bộ và đường sắt quy định như sau:
TẢI EBOOK Yêu Nhầm… Cảnh Sát Giao Thông PRC/MOBI TẢI EBOOK Yêu Nhầm… Cảnh Sát Giao Thông EPUB TẢI EBOOK Yêu Nhầm… Cảnh Sát Giao Thông PDF Đăng nhập bằng. Đăng nhập {} [+] Tên bạn* Email* Vui lòng sử dụng Gmail để comment hoặc đăng nhập tài khoản.
Yêu Nhầm Cảnh Sát Giao Thông. 3,179 Full - Chương 51-2 Tôi Không Làm Người Nữa. 3,154 Full - Chương 95 Từng Bước Trộm Tâm. 2,963 Full - Chương 79 Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao. 2,746 - Chương 1111 Khuynh Thành Nữ Vương Gia: Xấu Phu, Thị Tẩm Đi
Gần đây, tôi có nghe tin tức rằng ở bãi biển Ma Cao phát hiện tứ chi người. Tôi sợ gia đình anh trai gặp chuyện, kính mong cảnh sát giúp đỡ". Trong thư, người tố cáo đã đề cập đến 10 người mất tích. Đó là Trịnh Lâm (50 tuổi), vợ Sầm Huệ Nghi (42 tuổi), 4 người
Er Flirtet Vor Mir Mit Anderen Frauen. Sau khi về đến nhà trọ, Quân dắt xe vào trong và nặng nề bước lên phòng mình. Thằng Quang đang ngồi coi tivi thấy nó về thì chạy lại hỏi thăm. Nhưng Quân chẳng nói tiếng nào chỉ thở dài não nuột. Thấy bộ dạng thất thểu như vậy, Quang đoán ra ngay thằng bạn mình đã thất bại trong vụ tỏ tình rồi. Không biết con bé người nhà đứa học trò như thế nào mà nó lại chê bai, từ chối thằng Quân nhỉ. Hay là con bé đó tự nhận mình không xứng đáng với nó sao ta. Thôi có gì để sáng mai đợi nó bình tâm lại rồi hỏi sau hôm sau, trên đường đến trường Quang khều eo Quân Ê tối qua vụ tỏ tình sao mà thất bại vậy? Hay là mày làm vồ vập quá khiến con nhà người ta sợ hả?- Làm gì có pa, người ta không có yêu tao!! Mới nói ra mấy câu người ta đã bỏ đi Hừm, xem ra mày chưa tới số yêu rồi! Đừng quá buồn nữa Quân à. Ngoài kia thiếu gì con gái đẹp nết na. Tao không tin mày đẹp trai dễ thương thế này mà không kiếm được người yêu đâu!- Mày chẳng hiểu gì cả. Tao yêu người đó vì duyên trời định thôi chứ chẳng phải do ước muốn khát khao như mày đâu. Giờ chắc phải lo tập trung học để quên nỗi đau này quá!!- Ừ mày muốn sao mày làm. Còn bây giờ sẽ đến lượt tao trổ tài tỏ tình cho mày coi. Ke ke- Xí, cái đồ yếu đuối và lẳng lơ như mày con gái nó không thích đâu!!- Để rồi xem, con gái bây giờ khoái ngọt lắm. Chỉ cần nói lời dịu dàng ngon ngọt là khối đứa ngả mặc thằng Quang tiếp tục ngồi sau lưng mơ mộng, Quân phóng xe như bay đến trường nhưng với tốc độ cho phép. Lúc này hình bóng anh lại lởn vởn trong đầu nó vì bên lề đường thấp thoáng mấy gã cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ. Nó nhìn lướt qua rồi lại hướng mắt về phía trước. Tự dưng Quân cảm thấy tủi thân làm sao. Thế là nó đâm ra oán trách và hờn dỗi anh. Sao anh không cho nó một cơ hội chứ. Sao anh không hiểu nỗi lòng của nó chứ. Xe Quân vừa khuất sau ngã tư thì một anh cảnh sát giao thông ngẩng mặt nhìn theo nó. Trong mắt anh một nỗi muộn phiền tiếc nuối dâng trào từng giờ học hôm đó, Quân không tài nào tập trung nghe giảng được. Trong lòng nó cứ dấy lên những cảm xúc u buồn tuyệt vọng. Cả giờ giải lao nó vẫn ngồi thừ trong lớp, mắt hướng về khoảng không trước mặt. Rồi nó gục đầu xuống bàn bất lực. Tại sao ông trời lại bắt nó yêu anh cơ chứ. Trước đây nó có bao giờ biết yêu người cùng giới là gì đâu. Ngay cả cái cảm giác thích con gái nó cũng chưa từng nếm trải. Nó chỉ lo học và ăn chơi chứ chẳng phải phiền muộn nhớ nhung như bây giờ. Nhưng từ khi gặp anh, cái cảm giác yêu thương nhung nhớ cứ mãi bao trùm lấy tâm trí nó và khi sự thật phũ phàng ập đến thì nó không thể nào dung nạp được. Lần đầu tiên trong đời Quân biết mùi vị thất tình là như thế nào. Nó vừa đắng cay mà lại chua chát làm sao. Nhất là lại đi yêu một người con trai mới khổ chứ. Phải làm sao trong những ngày tháng về sau đến tận đêm khuya, Quân mới thấy trong lòng nguôi ngoai dần. Sau một ngày dài suy nghĩ mãi miết, nó đã hiểu ra rằng tình yêu của nó dành cho anh quá mơ hồ mong manh và không có điểm tựa vững vàng. Giờ nó chỉ còn biết chờ đợi vào phép màu của Đức Phật mà thôi. Tuy không được anh đáp lại nhưng nó sẽ vẫn giữ hình ảnh của anh trong tim mình và luôn đối xử tốt với anh cho đến khi nào hình ảnh ấy phai nhạt dần trong tâm trí. Quân nở một nụ cười thanh thản rồi khẽ chìm vào giấc ngủ ướt hôm sau, Quân chuẩn bị cặp sách đến nhà anh. Trong khi Quân mặt mũi rầu rĩ lái xe thì thằng Quang lại vô tư cười nói hớn hở với nó về kế hoạch tán tỉnh của Tao báo cho mày một tin vui nè. Thảo Vy, lớp phó học tập lớp mình chính thức nhận lời hẹn hò của tao rồi đó. Ke keQuân ngạc nhiên hỏi lại để kiếm chứng thực Mày nói thật đấy hả? Mà mày dùng chiêu gì để con bé đó nhận lời vậy? Hay là lạy lục van xin nó?- Xì không dám à nha. Mày coi thường tao quá. Đơn giản tao chỉ dùng sự chân thành mà thôi!! Không rào đón không vụ lợi, vậy là nàng đồng ý Thiệt không đó pa? Mày làm tao ngạc nhiên quá thể!!- Thật 100%!! Bởi vậy tao mới khuyên mày nên dùng sự chân thành của tâm hồn để ngỏ lời yêu mà!!- Nhưng người tao yêu đặc biệt lắm, có chân thành đến mấy cũng vô tác dụng thôi…Quân khẽ thì thầm trong miệng làm cho thằng Quang nghe tiếng được tiếng không. Nó không nói thêm gì nữa mà tập trung suy nghĩ về điều gì đó. Đến khi thằng Quang nhảy xuống xe thì Quân mới bảo Mày thật may mắn và hạnh phúc làm sao!!- Cám ơn!! Nhưng mày nói vậy là có ý gì???Quân không trả lời mà cho xe chạy đi. Thằng Quang vừa đi vào con hẻm vừa gõ gõ trán băn khoăn về câu nói của thằng bạn đã đứng trước cổng nhà anh, Quân ngập ngừng bấm chuông cửa. Sao tự dưng lúc này nó lại cảm thấy hồi hộp khi đối diện với anh thế không biết. Liệu anh có còn nhận nó làm gia sư nữa không đây. Một phút sau có người đi ra mở cổng. Là anh. Nhưng anh lại nhìn nó bằng ánh mắt e dè xa lạ. Anh lạnh lùng cất lời “Mời cậu vào..” rồi đi thật nhanh vào nhà chẳng để cho Quân kịp nói lời chào anh. Mặt nó đượm buồn rồi lặng lẽ dắt xe theo như Quân nghĩ, anh bắt đầu cảm thấy ghê sợ và xanh lánh nó. Anh không còn cười nói vui vẻ và thân thiện như những lần gặp trước. Mỗi khi tiếp xúc, anh luôn giữ khoảng cách nhất định và buông ra những câu chào xã giao vô hồn. Điều này làm trái tim Quân đau nhói. Nó ngồi giảng bài cho thằng Tùng mà đôi mắt cứ nhìn đâu đâu. Mặc dù anh không hề nhắc đến vụ tỏ tình hôm trước và vẫn để cho nó làm gia sư nhưng sao Quân thấy mình như vô hình trơ trọi trước mặt anh. Nó ước gì mình chưa từng nói câu yêu anh để giờ đây nó khỏi phải chịu đựng cái cảm giác ghẻ lạnh này. Nhưng dẫu sao thì nó cũng đã thổ lộ hết những điều bí mật chất chứa trong lòng. Anh phán quyết thế nào nó làm sao mà có quyền định đoạt được thứ hai trong tuần đi dạy kèm, anh vẫn lạnh nhạt dửng dưng với nó. Anh mở cổng để nó vào rồi lại dắt xe đi ra khỏi nhà. Quân nhìn theo bóng anh mà trái tim như có ai đó đang bóp nghẹt. Cứ như thế nỗi đau trong tâm hồn của nó cứ lớn dần lên từng ngày. Dù đã tự nhủ rằng sẽ không nghĩ đến anh nhưng sao nó vẫn thấy trong lòng tràn ngập những nổi niềm day buổi thứ ba đi dạy, vừa mới dừng trước cổng thì Quân thấy anh chạy xe từ đâu về. Xe vừa tắt máy thì bỗng nhiên nó thấy cả anh và xe đổ ập xuống đất. Quân hốt hoảng xuống xe chạy lại chỗ anh đỡ anh dậy. Hình như anh mới đi nhậu về, trên người nồng nặc mùi rượu. Nó lo lắng hỏi thăm Anh có sao không anh? Để em đưa anh vào nhà…Anh lồm cồm đứng dậy, hai mắt mở hờ rồi vung tay nói lè Cậu tránh xa tôi ra!! Cậu cứ để mặc tôi…ọe ọe..Anh gập người ngồi bệt xuống đất rồi ói ra một đống thức ăn. Nghe anh nói lạnh lùng như thế mà lòng Quân càng thêm đau thắt. Tuy nhiên nó vẫn cố đỡ anh đứng thẳng dậy rồi gọi thằng Tùng ra mở cổng. Bộ dạng của anh lúc này say khướt rũ rượi từ trên xuống dưới. Gương mặt anh đỏ gay còn quần áo thì sộc sệch lấm bẩn. Khi thằng Tùng lật đật chạy ra mở cổng thì Quân bảo nó dắt xe vào còn mình dìu anh tiến vào trong nhà. Người anh khá nặng khiến nó phải vất vả lắm mới lôi anh vào được đến phòng khách. Thở dốc một hồi, nó lại cùng thằng Tùng dìu anh lên phòng ngủ rồi để anh nằm vật xuống Tùng mặt mày xanh mét vì chưa bao giờ thấy anh hai mình say xỉn như thế. Nó cứ lóng ngóng nhìn Quân chăm sóc cho anh. Quân nhẹ nhàng tháo giày và đặt chân tay anh ngay ngắn. Đang định cởi áo ngoài của anh ra thì chợt anh ôm chầm lấy người Quân khiến nó mất đà ngã dúi xuống ngực anh. Thằng Tùng vội thốt Ơ kìa anh hai…Quân bối rối tìm cách gượng người dậy. Nó nhìn thằng Tùng e dè rồi ngập ngừng Anh hai em có vẻ say quá rồi! Em có thể đi lấy dùm thầy một cái khăn pha nước ấm được không?- Dạ… Thầy chờ em xong nó tót xuống bếp để lại Quân ngồi bên cạnh trông chừng anh. Lúc này anh nằm bất động trên giường, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó. Bất giác Quân đưa tay định chạm nhẹ lên má anh thì bỗng nhiên anh vung tay cầm lấy tay nó và đặt lên ngực mình.“…Ba ơi đừng bỏ con đi mà! Con nhớ ba nhiều lắm…”Quân chợt mất bình tĩnh và ngượng ngùng khi anh làm thế. Nhưng nó vẫn để vậy để cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của anh. Ngay lúc này đây nó muốn được sà vào tấm ngực săn chắc của anh hơn bao giờ hết. Rồi anh lại tiếp tục mê man.“…Cậu Trung Quân… sao cậu lại …thích tôi chứ…”“……………….”“…Thật sự là… tôi cũng mến em lắm…nhưng tại sao trái tim tôi lại không thể chấp nhận được chuyện này…”Nghe anh nói thế, Quân như không tin vào tai mình. Giá như anh có thể nói câu này trong lúc tỉnh táo thì hay biết mấy. Khi thằng Tùng mang khăn lên, nó vội gỡ tay anh ra và cầm lấy khăn lau mồ hôi cho anh. Dường như anh đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Nó ở đó thêm vài phút rồi cùng thằng Tùng đi sang phòng bên cạnh. Cả hai bắt đầu bài giảng cho môn ngữ văn vào ngày mai. Tranh thủ lúc giải lao, Quân trò truyện với thằng Tùng này, anh hai em đi nhậu ở đâu mà sao say mèm thế?- Dạ em nghe anh ấy nói là đi ăn tiệc chúc mừng một người bạn mới mua được nhà mới. Ai ngờ đâu ảnh nhậu say bí tỉ như vậy, đã thế lại còn té xe nữa chứ!! Cũng may là hôm nay có thầy đấy, chứ một mình em không biết phải xoay sở ra sao nữa!!- Ừ…cũng khổ nhỉ! Thế mẹ em có hay về thường xuyên không? Nhà không có bàn tay phụ nữ thì sao mà mọi thứ thu xếp ổn thỏa cho được!- Dạ em biết chứ nhưng chuyện dài dòng lắm thầy à. Tất cả cũng do anh hai em không muốn rời xa ngôi nhà này…Nhưng dù sao thì em vẫn có thể làm được những việc lặt vặt trong nhà mà. Đi học về em chịu khó rữa chén nấu cơm là xong thôi. Còn anh hai em hết giờ làm là ghé chợ mua đồ về cho em nấu. Lâu lâu hai anh em ra ngoài ăn cơm bụi cũng vui lắm…- Vậy hả?Quân im lặng một lát rồi lại hỏi Từ trước đến giờ anh hai em có từng yêu ai chưa?- Dạ chưa anh ạ! Từ lúc ảnh xuất ngũ đến giờ em chẳng thấy ảnh quen ai cả!! Bạn gái cũng chẳng thấy khi nào dẫn về nhà! Mà sao thầy lại hỏi chuyện này?- À không không có gì đâu!! Tại thầy thấy anh hai em sống cô đơn một mình không ai tâm sự chăm sóc đó mà!Nghe Quân bảo vậy tự nhiên thằng Tùng rơm rớm nước mắt. Nó khẽ sụt sùi tự trách Dạ… Nhiều lúc em cũng thấy mình sao mà vô dụng quá. Cơ thể thì nhỏ xíu yếu ớt chẳng làm được việc gì ra hồn cả…Thấy thằng Tùng khóc ngon lành, Quân bối rối an ủi Ấy sao em lại nói thế!! Em vẫn còn có trí óc và đôi tay mà! Em cứ học cho giỏi và yêu thương mọi người xung quanh là coi như đã trở thành một người công dân tốt rồi đó!!- Dạ em cám ơn thầy đã động viên em. Em sẽ nghe lời thầy. Từ khi thầy xuất hiện em thấy mình trở nên thông minh mạnh mẽ hơn nhiều đấy. Hi hi- Ừ. Có gì đâu. Tất cả là do sự nổ lực của em Tùng lấy tay quẹt nước mắt và mỉm cười nhìn nó đầy âu yếm. Quân cười lại rồi cả hai lại tiếp tục vào bài giảng. Ngồi trò chuyện một lúc với thằng Tùng, Quân cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Trước khi ra về Quân còn ghé qua phòng anh để nhìn anh lần nữa. Nó khẽ đến gần anh và thì thầm.“Anh Trung ơi, ước gì em chưa từng bao giờ gặp anh…Em cũng không muốn làm anh khó xử đâu nhưng hiện tại em không thể điều khiển được trái tim của mình nữa rồi…Nếu anh nghe được những lời em nói thì em xin anh…hãy cho em cơ hội được yêu anh một lần thôi. Em rất muốn là người được mang lại niềm vui và hạnh phúc cho anh…Như vậy là em đã mãn nguyện lắm rồi…”Nói đến đây chợt Quân thấy sống mũi mình cay cay. Nó vội vàng lao thẳng xuống nhà và sách cặp bước thật nhanh ra cửa. Khi tiếng xe của Quân khuất dần, Trung nặng nhọc từ từ hé mở đôi mắt thâm quầng mệt mỏi. Anh lặng lẽ gác tay lên trán âm thầm nghĩ ngợi.“ Trung Quân ơi cho tôi xin lỗi…Tôi tự nhận thấy mình không thể đem lại hạnh phúc cho em…”
Tối thứ tư, Quân bàn với Quang về vụ kiếm việc làm thêm ngoài giờ. Hiện giờ lịch học kì một của năm nhất không quá nhiều môn nên tụi nó tranh thủ thời gian này mà đi xin việc làm để kiếm thêm thu nhập. Thằng Quang tán thành ý kiến này ngay. Nó hỏi Thế tụi mình nên làm công việc gì đây? Mới lên đây hơn một tuần thôi, tao không rành đường xá cho lắm. Có gì cho tao đi chung với mày nha!!- Uhm. Hay tao với mày đi dạy kèm tại nhà đi. Giờ tao thấy mấy vị phụ huynh hay kiếm gia sư để dạy kèm môn văn cho con mình lắm. Tao tính làm gia sư dạy Văn cho mấy đứa lớp 10, lớp 11 gì đó. Ý mày thì sao??- Ừ công việc này cũng được đấy. Nhưng mà mày đã đến trung tâm gia sư để hỏi chưa?- Thì sáng mai để tao đi hỏi. Có gì báo cho mày Ừ. Nhớ kiếm ở mấy cái trung tâm uy tín nha. Mất công bị lừa đảo, tiền mất tật mang đó!- Tất nhiên! Thời buổi này mấy cái trung tâm dởm, lừa đảo mọc lên như nấm. Tao chỉ chọn những chỗ nào đáng tin cậy và nhiều người đăng kí Uhm. Vậy đi. Tao chờ tin tốt lành từ mày đó!Ngay hôm sau, Quân xách xe đảo khắp tất cả các trung tâm gia sư có tiếng trong thành phố. Cuối cùng thì nó cũng đã tìm được chỗ dạy ưng ý cho mình và thằng Quang. Theo như anh chị quản lí ở đó, bọn nó sẽ bắt đầu đi dạy vào thứ hai tuần sau. Thời gian vào buổi tối khoảng 7 giờ đến 9 giờ. Một tuần dạy ba buổi, thứ ba thứ năm và thứ bảy. Lương cũng khá cao và tiền cọc tháng đầu chỉ đóng 50 %. Lúc về ăn cơm trưa, nó kể cho thằng Quang Nè mày, hên ghê á mới đi có chút xíu đã tìm được việc rồi!! Đúng chuyên ngành của mình luôn!- Tốt quá, thế mày có đăng kí dùm tao không đó?- Có chứ pa! Chỗ dạy của mày cũng gần chỗ của tao. Nhà đó nằm trên đường Võ Thị Sáu, Quận 3 đó. Cũng gần đây thôi à. Chạy xe đến đó chắc chỉ mất 15 phút là Chừng nào mới bắt đầu dạy vậy? Lương, thời gian và môn học ra sao?- Đây nè, mày coi trong đây sẽ đoạn Quân đưa một tờ giấy cho thằng Quang. Trong đó có ghi rõ hợp đồng gia sư và các điều khoản Thứ ba tuần sau bắt đầu dạy rồi đó. Mày ráng mà thu xếp ha! Có thể họ sẽ bắt mày dạy thêm môn sử nữa đó vì lương khá cao mà!!- Uhm cũng không sao. Tao chỉ lo mày với tao dạy ở hai nơi khác nhau, sợ không mò được đường về…- Ầy cái thằng lo thái quá rồi. Mày yên tâm mà dạy! Tao sẽ chờ cho đến khi nào mày xong mà!!- Ờ tao cám ơn nha! Tất cả trông đợi vào lòng từ bi hỉ xả của mày đó!- OK, từ đây đến đó lo mua sách Văn lớp 11 về nghiên cứu trước đi. Quân và Quang vui vẻ dùng nốt bữa cơm trưa dang dở. Không ngờ bọn nó lại gặp thuận lợi trong ngày đầu kiếm việc làm bán thời gian thế này. Ông trời xem ra cũng biết nhìn người quá chứ. Cứ tưởng điềm xui ngày thứ hai sẽ ám luôn các ngày còn lại trong tuần thì chiều không có việc gì làm, Quân bèn chạy xe ra công viên chơi cho thư thái. Chiều nay thời tiết khá mát mẻ. Tuy đường phố còn ẩm ướt do mấy ngày qua mưa lớn liên tiếp nhưng cái không khí dễ chịu thoáng đãng sau cơn mưa làm không gian thành phố ngập tràn dịu dọc đường đi, nó cứ nhìn qua hai bên lề đường để ngắm các anh các chú cảnh sát giao thông. Trước đây Quân không ấn tượng gì lắm với các ông này nhưng đến khi tình cờ gặp được anh ấy thì nó bắt đầu cảm thấy bồi hồi xao xuyến trước những đối tượng mặc đồng phục vàng cam và đội trên đầu cái mũ bảo hiểm ghế đá công viên hóng gió và ngắm cảnh một lúc, Quân đứng dậy lái xe về nhà. Đi giữa đường, chợt Quân thoáng thấy một anh cảnh sát đang làm nhiêm vụ có nét gì đó khá giống anh cảnh sát mà nó gặp trước đây. Nó dừng xe lại chăm chú nhìn từ đằng xa nhưng rồi nhận ra đó không phải là anh. Quân xấu hổ cho xe chạy tiếp, trong lòng dấy lên những cảm xúc khó tả.“ Chẳng lẽ mình đã thích anh ấy thật rồi sao???”Mắt Quân thoáng đượm buồn. Nó lại hình dung về khuôn mặt và đôi mắt đầy nỗi suy tư trong đó. Gía như nó có thể gặp lại anh lúc này thì tốt biết mấy. Ôi nó đã trúng tiếng sét ái tình thật rồi. Đi ngang qua một ngôi chùa gần vòng xoay Hàng xoay, Quân mạnh dạn bước vào trong. Với tín đồ phật giáo như nó, việc đi chùa cầu khấn là giải pháp tối ưu để biến những ước mơ trở thành sự thật. Trong làn khói nghi ngút hương thơm tỏa ra từ ba cây nhang, Quân khẽ lầm bầm.“ Con cầu xin Đức Phật hiển linh xin ban cho gia đình con luôn gặp nhiều may mắn hạnh phúc, chuyện học hành của con thuận lợi suôn sẽ và cuối cùng con xin ơn trên cho con được gặp lại anh ấy một lần nữa… Con xin cám ơn ngài rất nhiều!”Bữa cơm chiều hôm đó, Quân cứ lặng lẽ gắp thức ăn mà mắt nhìn đâu đâu. Thằng Quang thấy lạ bèn Nè Quân, làm gì mà cứ bần thần thơ thẫn từ hôm thứ hai đến giờ vậy?Quân giật mình, lúng túng nhìn thằng bạn ấp úng Không có gì đâu. Tại tao thấy nhớ nhà đó mà…- Trời tưởng chuyện gì. Mày muốn về nhà lúc nào mà chả được. Mới lên đây có một tuần chứ mấy. Chán mày quá!!Quang không biết rằng đấy không phải lí do chính khiến Quân mất hồn mấy ngày qua. Chỉ tại ai kia đã đánh cắp mất trái tim trong sáng tinh khôi chưa một lần biết yêu của nó. Cũng vì quá tương tư nhung nhớ mà ngày hôm sau Quân phát bệnh. Thằng Quang cứ lóng ngóng đi ra đi vào, mặt biểu hiện sự lo lắng. Chẳng phải vì nó thương Quân bị cảm đâu mà chủ yếu nó đang lo sợ sẽ không có người nấu ăn ngon cho mình. Sau khi dục Quân uống thuốc xong, nó hỏi Nhớ nhà đến phát ốm luôn hả? Chiều nay có đi học được không pa?Quân thều thào, khẽ gượng người tựa vào thành Cảm xoàng à không sao đâu, tao còn đi được mà! Nhưng mà chỉ sợ lái xe không được an toàn. Mày dám để tao chở không? Ke ke- Bệnh mà còn cà rỡn được ha? Đi thì đi bất quá chết chùm thôi!- Tao đùa đó. Chắc đến chiều khỏi lại ngay ấy Vậy thì nằm nghĩ đi nha! Để tao nấu tô cháo cho mày giải cảm. Ham lắm, chiều qua đi rông nên dính mưa chứ gì??- Cằn nhằn hoài à! Mày sắp thành má tao rồi đó!Liếc xéo Quân một cái, Quang đi thẳng xuống nhà bếp. Nằm trong phòng một mình, Quân lại hồi tưởng về hình ảnh của anh. Nét mặt cương trực, nghiêm nghị của anh. Cả những động tác cử chỉ lập biên bản vi phạm đối với nó nữa. Nhất là cái chạm tay vô tình lúc đưa trả tờ CMND. Nghĩ lại cảnh tượng đó, chợt hai gò má Quân ửng đỏ, trong lòng nó xuất hiện những nỗi nhớ thiết tha và hình bóng anh cứ lởn vởn trong tâm trí. Sao lúc này nó muốn được thấy anh thế không có vẻ Quân đã đỡ hơn. Lúc đi xe từ nhà đến trường, thằng Quang cứ ôm lấy eo nó thật chặt và luôn miệng nhắc nó phải cẩn thận. Cái thằng thiệt là. Lúc nào cũng lo lắng thái quá. Đúng là lo nghĩ nhiều qua nên người nó teo tóp như con cá khô ấy. Thế mà nó lại có tật hám gái đẹp mới ghê như lờ mờ đoán được suy nghĩ của Quân, thằng Quang đấm lưng nó Mày đang nghĩ xấu về tao phải không? Sao cứ cười rúc rich thế?- Làm gì có, mày chỉ giỏi đoán mò thôi! Mai sau có thất nghiệp thì đi làm thầy bói được đó! Có gì tao làm thư kí gom tiền dùm Hơ hơ. Cám ơn lời khen đểu của bạn! Mình không có tài đoán tướng số của người ta mà mình chỉ có giác quan thứ sáu mách bảo thôi! Mày cẩn thận đó, có ngày tao hạ độc thủ cho mà coi!!- Làm thấy ghê hông? Mày nỡ hãm hại tao sao? Không có tao lấy ai nấu cơm ngon cho mày nè? Suy nghĩ kĩ đi nhé!- Xời, tưởng chỉ mình mày biết nấu ăn ngon thôi hả? Đến khi nào lấy được vợ, tao bỏ rơi mày là cái chắc ke Từ đây đến đó còn xa lắm mày ơi! Mà chưa chắc gì mày có vợ đâu. Có chồng thì còn có khả năng hơn. He he- Cái thằng quỷ sứ! Mày định thay đổi giới tính của tao hả?? Quang lồng lên chọc lét nó khiến Quân lắc lư người, xe đảo qua đảo Thôi cho tao xin lỗi, té xe bây giờ. Hi hiNhững khi chạy xe đến trường, hai đứa nó thường hay chọc ghẹo nhau như thế. Hồi còn học ở quê, Quân và Quang được mệnh danh là đôi bạn thân thiết nhất trong trường giống như "Bá Nha - Tử Kì" vậy. Hai đứa tuy hay cãi nhau chí chóe nhưng lúc nào cũng đi chơi chung và đứa này rành tất tần tật mọi tính cách, tật xấu của đứa còn lại. Quân cảm thấy thằng Quang chính là liều thuốc hữu hiệu nhất để giải tỏa những nỗi buồn và nỗi ưu tư muộn phiền trong người. Bởi thế lúc nào u sầu ão não, nó thường mang thằng Quang ra đùa giỡn, trêu ghẹo. Còn thằng Quang cứ vô tư cãi lại mà không biết mình đang bị lợi dụng một cách trắng dù thế nào thì nỗi nhớ về anh vẫn còn đang ngự trị trong tâm trí nó. Chỉ tạm lắng xuống trong khoảnh khắc nhất thời nhưng rồi lại bùng trỗi dậy mạnh mẽ khi nó chỉ còn một mình. Quân không biết phải làm sao chỉ còn biết trông chờ vào phép màu linh thiêng của Đức Phật. Hoặc thời gian có thể là liều thuốc cuối cùng để trị được căn bệnh tương tư trong lòng nó.
Sau cái vụ đụng chạm thể xác không hề muốn đó, mỗi lần đối diện với anh là Quân lại đỏ hết cả mặt. Nhất là những lúc anh chuẩn bị đi tắm hoặc lên lầu thay đồ. Nó ngồi bên cạnh giảng bài cho thằng Tùng mà trong đầu cứ hiện lên những hình ảnh mát mẻ của anh rồi cái cảm giác tiếp xúc lên cơ thể không mảnh vải che thân thiếu điều làm nó muốn xịt cả máu mũi. Điệu bộ lúng ta lúng túng như gà mắc tóc của nó khiến thằng Tùng ngồi bên cạnh cứ nhíu mày khó hiểu. Nó nghĩ rằng anh hai nhà nó đã làm điều gì đó không phải với người thầy gia sư đáng yêu của Ủa thầy ơi, làm gì mà khi thấy anh hai của em là thầy không được tự nhiên vậy? Bộ anh ấy la mắng hay là trừ lương của thầy hả?Nghe nó hỏi vậy, Quân gượng cười tìm cách lấp Không phải vậy đâu! Chẳng qua do thầy hơi bị ám ảnh tí xíu khi đối mặt với cảnh sát giao thông đó mà…- À, có phải thầy bị anh hai em phạt đúng không?- Ờ… cứ cho là như vậy đi! Thôi chúng ta học bài tiếp trả lời qua loa rồi lấy lại bình tĩnh tiếp tục giảng bài cho thằng Tùng. Khuôn mặt của Quân lúc này đã bớt thẹn thùng. Chỉ có điều tay của nó thì cứ run run và đầu óc lúc nào cũng hiện lên ý nghĩ khá là đen tuần sau, cơn xấu hổ và ngại ngùng của Quân mới dần tan đi. Vụ va chạm thân xác với anh đã thôi không còn ám ảnh nó. Dù gì thì chỉ có anh khỏa thân chứ thể xác của nó vẫn còn nguyên vẹn và được quần áo bảo hộ bên ngoài. Nhưng Quân đâu ngờ rằng nó sẽ phải đối mặt với tình huống dở khóc dở cười với anh thêm lần thứ bảy cuối tuần, khi dừng xe trước cổng nhà anh, bỗng Quân thấy anh từ đâu chạy xe về. Đằng sau xe là một đống đồ ăn thức uống, trong đó có cả bia hơi và đồ nhậu. Thấy Quân, anh mỉm cười chào Ồ hôm nay cậu tới sớm nhỉ? Vào nhà đi, thằng Tùng sáng nay bị điểm thấp môn văn. Cậu xem thế nào rồi an ủi nó Dạ, vậy hả anh!!- Ừ, nó đang nằm một đống trên phòng kìa. Cứ luôn miệng rủa thầm cô giáo và đòi gặp mặt cậu mới chịu ăn cơm đấy!- Dạ để em coi thử xem thế giúp anh xách đồ vào nhà. Vừa phụ anh khiêng thùng bia, nó mở miệng Ủa sao tối nay anh mua nhiều đồ vậy? Bộ anh chưa ăn tối hả?Anh loay hoay gỡ bịch đồ rồi giải thích cho À, hôm nay đồng nghiệp của tôi đến chơi. Tiện thể tổ chức ăn mừng vì tổ chúng tôi được cấp trên tuyên dương khen thưởng. Có gì lát nữa cậu lên phòng dạy em tôi nhé!- Dạ em biết rồi ạ!Quân chần chừ tính lên lầu nhưng thấy anh bận rộn nó ngỏ lời giúp Mà anh có cần em phụ giúp nấu nướng gì không?- Thôi được rồi. Cậu lên dạy em tôi đi, nó mong cậu nãy giờ đó!!- Dạ…Quân lẳng lặng bước lên phòng, thở hắt ra tỏ ý tiếc nuối. Thấy mặt của Quân, thằng Tùng gào lên tức Thầy ơi, em tức quá. Em làm văn hay thế này mà cô cho có 5 điểm à. Em làm theo sự chỉ dẫn của thầy đấy!!- Từ từ đã nào. Đưa bài kiểm tra đó cho anh xem!Nói rồi, Quân ngồi xuống bên cạnh và chăm chú đọc kỹ nội dung bài làm của thằng Tùng. Bài viết phân tích tác phẩm “Mùa Lạc” của Nguyễn Khải của thằng Tùng rất sáng tạo và cách trình bày cũng khá rõ ràng chi tiết nhưng cô giáo lại phê rằng bài viết thiếu logic và lúng túng trong cách dùng từ đặt câu. Bố cục phần thân bài quá rườm rà và phần kết lại gây hụt hẫng. Quân đọc lời phê mà không thể hiểu ý đồ của cô giáo là gì. Bụng nó đang tức anh ách vì cách làm của mình bị cô giáo dạy văn của thằng Tùng xỉ vả, chê bai không thương tiếc. Quân cảm thấy điều này là một sự xúc phạm ghê gớm. Cô giáo kia vô tình gián tiếp hạ thấp trình độ văn chương của nó xuống. Thằng Tùng kế bên cũng nhất trí đồng tình với thái độ chống đối của Quân. Thế là hai thầy trò trẻ măng được dịp tung hứng với nhau về việc chấm điểm vô lối của cô giáo. Nhưng cuối cùng thì cả hai vẫn phải ngậm ngùi chấp nhận con điểm 5 đáng ghét kia. Quân đành xin lỗi động viên thằng Tùng và hướng dẫn cho nó cách hành văn 8 giờ, Quân nghe thấy dưới nhà có tiếng còi xe và tiếng bước chân của một tốp người. Chắc là bạn anh tới rồi. Họ nói cười vui vẻ chào anh rồi xách đồ bước vào nhà. Nó nghe thấy tiếng anh chào hỏi từng người rồi cả tiếng chén ly chạm nhau nữa. Mùi của cá nướng và mực xào đã xông lên đến tận phòng của thằng Tùng. Bất giác Quân hỏi Tùng à em ăn cơm chưa?- Dạ rồi. Mà có gì không thầy? Thầy đói bụng hả?- Không phải. Tại thầy ngửi thấy mùi thơm của thức ăn đó Hì hì. Hôm nay anh hai em có bảo là bạn anh đến chơi nên chuẩn bị đồ nhậu đó. Em thì không thích đám đông ồn ào nên ăn cơm trước rồi. Thầy ham vui thì xuống nhậu với anh Trung đi. Hôm nay em chỉ thắc mắc có bấy nhiêu thôi Thôi thôi, thầy cũng không ưa đám đông với lại thầy đâu có biết nhậu Thầy nói thật hả? Vậy thời gian rãnh còn lại, thầy với em chơi cờ tướng đi. Hôm nay tâm trạng em không vui nên chơi cái này cho thư giãn nha thầy. hihiKhông đợi Quân đồng ý, thằng Tùng lôi ra từ trong học bàn một bộ cờ tướng mới cáu và xếp chúng lên giường. Thế là Quân đành phải leo lên giường chơi cờ với nó. Hồi ở dưới quê, Quân cũng thường xuyên đấu cờ với thằng Quang. Và phần thắng lúc nào cũng nghiêng về cờ đến gần 9 giờ, Quân ngõ ý muốn về. Thằng Tùng mặt mày bí xị thu dọn cờ và sách vở vào cặp. Nó còn cay cú vì bị Quân ăn trắng 3 ván không gỡ. Còn Quân thì vươn vai ngáp dài vì tốc độ di chuyển quân cờ của thằng Tùng thuộc hàng rùa bò ốc sên. Chơi cờ vốn để thư giãn đầu óc thế mà tác dụng của nó thì trái ngược hoàn cặp xuống đến cầu thang thì Quân nghe tiếng cười nói, tiếng cụng ly rõ mồn một. Dường như bữa ăn mừng đã lên đến khúc cao trào. Tất cả 7 người đàn ông trong đó có anh đều cùng nâng ly và gào “1, 2, 3 Zô” mấy hiệp. Nó khép nép chào chủ nhà tính ra về thì có một người con trai chạc tuổi anh nói lớn với giọng bắc Ủa cậu nhóc này là ai vậy Trung? Sao mình chưa thấy lần nào nhỉ?Anh cười khề khà vỗ đùi giải thích. Mặt mày đã lấm tấm đỏ vì men À, xin giới thiệu với mọi người! Đây là cậu Trung Quân, gia sư dạy văn cho em trai tôi đó!!- Ồ vậy hả? Trông cậu nhóc này cũng đẹp trai dễ thương nhỉ!!- Dạ em chào các anh!Quân khẽ cúi đầu nhe răng cười cho có lệ rồi tính chuồn nhanh ra ngoài cửa thì tự nhiên một ai đó gọi giật Sao về sớm thế em? Ở lại đây nhậu với tụi anh cho vui. Thế là nó phải quay mặt lại líu ríu Dạ, em không biết nhậu mấy anh ơi! Em còn phải về sớm để sáng mai đi học nữa..- Em trai xạo quá, mai chủ nhật mà học cái gì? Con trai mà không biết nhậu thì sao gọi là con trai nữa??Nhận ra mình bị hớ nặng, Quân bối rối đến đỏ cả mặt ấp úng chống Dạ…mai em học bù anh Thôi nào, vô đây nói chuyện với tụi anh một tí. Con trai gì mà nhát thế, sau này sao kiếm được người Phải đó!! Đàn ông con trai như vậy yếu đuối lắm em ơi!!!Nghe họ khiêu khích như vậy, Quân bỗng dưng nổi cơn tự ái. Cộng với cái vụ cô giáo thằng Tùng chê bai ý tưởng hành văn của nó làm nó tức tối nãy giờ. Thế là Quân hùng hổ quay trở vào quăng cặp lên bàn và ngồi sụp xuống bên cạnh anh. Mấy người kia khoái chí phá lên Phải vậy mới là đàn ông đích thực chứ! Uống một ly lấy tinh thần coi anh con trai tướng tá bệ vệ đưa ngay cho Quân một ly bia đầy. Quân không nghĩ ngợi gì nữa mà nốc một phát gần cạn ly. Rồi nó khẽ nhăn mặt lại vì vị đắng bắt đầu lan tỏa trong miệng. Mọi người vỗ tay reo hò tán Thế mà bảo là không biết nhậu. Thêm một ly nữa đi em trai dễ thương!!Lần này người con trai kế bên nó nhét ly bia của mình vào tay Quân. Nó liền chộp lấy và tu nguyên một hơi. Đám người lại ồ lên thích thú. Lúc này Trung không biểu hiện thái độ nào mà chỉ chăm chú quan sát cử chỉ hành động của Quân. Và rồi anh khẽ mỉm cười. Không ngờ thằng nhóc này lại lì lợm đến thế. Một người bạn của anh vui vẻ hỏi Em trai học trường nào vậy? Tửu lượng cũng khá lắm đấy!Nó đưa tay khẽ chùi mép rồi lễ phép Dạ, em là sinh viên năm nhất trường Nhân văn, học ngành Lịch sử ạ!- Ồ vậy là dân chuyên văn rồi. Mới năm đầu thôi đã đi làm gia sư rồi, giỏi quá ha!- Dạ có gì đâu anh…- Thế em đã có người yêu chưa nè?Thường thì khi đối diện với những câu hỏi đại loại như vậy Quân sẽ cảm thấy xấu hổ và e thẹn nhưng lần này vì có men bia trong người nên nó vô tư trả lời mà sắc mặt không hề biểu lộ cảm xúc ngại ngùng nào Dạ chưa có ạ! Em muốn tập trung vào việc học hơn là yêu đương nhăng nhít ạ!!Vừa dứt lời, Quân uống thêm một ly bia nữa. Không hiểu sao có điều gì đó đang thôi thúc nó cứ uống và uống. Mọi người nghe Quân trả lời khí thế thì bật cười vỗ tay ủng hộ. Men bia đã làm cho Quân dần mất hết kiểm soát và không còn kiềm chế được lời nói nữa nên nghĩ gì nó cứ phang đại ra. Trung ngồi bên cạnh nó cũng đã ngà ngà say. Anh cứ để mặc cho nó thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình. Quân bắt đầu trò chuyện với mọi người như những người bạn thực sự mặc dù có sự chênh lệch về tuổi Mấy anh cũng là cảnh sát giao thông hết ạ? Em thấy mọi người ở đây hiền khô hài hước thế này nhưng sao khi ra ngoài đường lại bắt phạt mắng mỏ bà con dữ dội vậy anh?Người con trai kế bên nó cười khà trả Vì công việc mà em. Không làm dữ sao người ta chịu nghiêm chỉnh chấp hành luật lệ giao thông được. Vậy mà có ai hiểu cho tụi anh đâu. Cứ suốt ngày đi nguyền rủa ghét bỏ cảnh sát giao thông hoài!!- Hi hi anh nói cũng đúng. Người ta đi đường vì muốn nhanh chóng đến nơi làm việc mà hơi bất cẩn tí xíu. Thế là khi gặp các anh thì họ cảm thấy hoang mang và hơi khó chịu đó Ờ, tụi anh chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi! Có như vậy mới giữ gìn đường phố an toàn được chứ!! Em biết không có khi trời nắng chang chang tụi anh phải rong ruỗi trên khắp các ngả đường, nhiều lúc còn bị người ta hành hung nữa đấy!!- Cám ơn anh. Bây giờ thì em đã hiểu nỗi khổ của nghề mấy anh rồi. Zô một cái để chúc mừng các anh hoàn thành tốt bổn phận của mình nè!!Nói rồi Quân nâng ly của mình lên cao cụng đôm đốp vào những ly bia khác. Mọi người đều nhìn nó cười sảng khoái. Khoảng 10 giờ rưỡi, tiệc bắt đầu tàn. Mấy người bạn của anh lục tục đứng dậy chào nhau ra về. Sau khi chiếc xe cuối cùng ra khỏi cổng, anh quay vào nhà thu dọn chiến trường. Lúc này Quân cũng loạng choạng đứng dậy cầm cặp bước ra cửa. Đầu óc nó giờ đây toàn trăng với sao và quay cuồng cả lên. Nó lè nhè chào Anh Trung, em xin phép về nhé…giờ khuya lắm rồi…Hức hức...Thằng bạn em nó chờ ở nhà chắc đang sốt ruột Cậu xỉn thế kia có về được không đấy?Anh có vẻ đã tính táo trở lại còn Quân thì mới lần đầu nếm mùi bia nên cơ thể cứ lảo đảo. Nó vẫn nói với cái giọng lèm bèm của một người Anh yên tâm, em còn tỉnh lắm…Hẹn gặp anh vào tuần sau…hức…Mới nói hết câu bỗng Quân ngã sụp xuống. Thấy vậy anh chạy lại đỡ nó dậy. Quân giờ đây rũ rượi như một con mèo ướt. Cơ thể nó mềm nhũn ra. Anh lo lắng Cậu sao vậy? Có chạy xe về được không đấy!Quân không trả lời nữa mà cứ lè nhè trong miệng mấy câu gì đó. Thấy vậy anh dìu nó vào trong và để nó ngồi trên ghế salông. Khi đã cất ly chén vào bồn rửa, anh vội đi lấy khăn lau mặt cho nó. Thằng nhóc vẫn chưa tỉnh. Lúc này khi nhìn kỹ vào gương mặt hồng hào của Quân, Trung nhận thấy nét hồn nhiên đáng yêu tỏa ra từ đôi mắt và cái miệng đang chu ra của nó. Chợt anh nhìn lên đồng hồ. Đã hơn 11 giờ đêm rồi. Anh bế sốc nó đưa lên phòng mình. Phòng bên cạnh, thằng Tùng đã ngủ từ lúc nào. Anh đặt Quân ngay ngắn trên chiếc giường rộng rãi của mình. Mới định đi ra cửa để cất khăn lau mặt thì bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng nói mê sảng của Quân.“Anh Trung ơi…Em thích anh nhiều lắm…Anh có thích em không…Thật sự là em rất nhớ anh…”Trung khựng người lại vài phút rồi đi xuống nhà dưới. Thằng nhóc uống say quá rồi. Nhưng sao cậu ta lại nói như vậy nhỉ. Chẳng lẽ cậu ta là…Chắc cậu ta nói mớ thôi chứ làm sao lại như thế được. Dọn dẹp mọi thứ đâu vào đấy, anh bước nhẹ lên lầu và đẩy cửa vào phòng. Quân đã ngủ say, thỉnh thoảng nó chóp chép miệng rồi quay đầu qua lại. Anh nhẹ nhàng cởi áo ra và đặt mình xuống giường. Anh cẩn thận đắp mền cho nó và để chiếc gối ôm ở giữa. Mùi bia và mùi thức ăn trong dạ dày khiến cơ thể anh rất mệt mỏi. Thế rồi anh nhanh chóng khép hai bờ Quang ngồi chờ ở nhà mà mãi chẳng thấy nó về. Lấy điện thoại gọi thì máy báo là không liên lạc được. Cũng may hôm nay Quang được nghỉ dạy chứ nếu không thì đã bị nó cho ngủ bờ ngủ bụi rồi. Ca cẩm một hồi thì Quang cũng tắt đèn đi ngủ. Chẳng lẽ thằng Quân bị người nhà đứa gia sư rù quyến rồi chăng. Cầu trời khấn phật cho nó được bình an.
Sau cái đêm hôm đó, Quân tự nhiên thấy lòng mình le lói chút hy vọng. Vậy là anh cũng có cảm tình với nó đấy chứ. Mặc dù đó chỉ là lời nói của người say nhưng sao nó lại thấy ấm lòng đến lạ. Ước gì anh và nó không cùng một thế giới thì hay biết mấy. Một lần nữa Quân lại chắp tay và thầm khấn cầu đến đấng tối cao. Nó xin Đức Phật linh thiêng ban cho một điều ước đó là được anh hiểu và chấp nhận lời yêu thương chân thành từ cần có thời gian để anh hiểu ra rằng tình cảm nó dành cho anh lớn lao vô cùng và tình cảm đó sẽ vượt qua tất cả những rào cản giới hạn của cuộc sống. Nhưng Quân không biết đến khi nào thì anh mới thật sự hiểu nó đây. Quân sợ sau khi kết thúc 3 tháng dạy kèm, nó sẽ không còn được gặp mặt anh một tuần từ sau vụ tỏ tình bất thành, Quân vẫn còn nhớ như in cái khoảnh khắc anh sững sờ nhìn nó rồi lẳng lặng bỏ đi trước khi nói lời từ chối vô tình. Giây phút đó cứ mãi ám ảnh nó khiến việc học chẳng đâu vào đâu. Nó chẳng còn thiết tha gì đến việc đọc giáo trình và tìm tài liệu nữa. Thấy vậy, thằng Quang lên tiếng nhắc Ê Quân mày bị sao vậy? Chỉ vì thất tình mà không chịu học bài hả? Thi cuối kì sắp đến rồi đó nha pa!!Quân trầm ngâm mấy giây rồi uể oải Ờ dạo này tao thấy hơi mệt trong người. Học bài có vô nổi chữ nào đâu!- Mày đó, chỉ giỏi ngụy biện thôi!! Tao biết mày buồn lắm khi yêu người ta mà không được đáp lại. Nhưng yêu là yêu, học là học!! Mày đừng để ba cái chuyện linh tinh đó ảnh hưởng đến việc học nghe chưa! Mới năm nhất mà như vậy là dễ bị mất căn bản lắm đó!- Ờ biết rồi ông nội. Mày nói nhiều quá làm tao nhức đầu thêm đây nè!- Tao nói để cho mày tỉnh ra mà lo học hơn thôi. Trước khi lên đây, mẹ mày dặn tao như vậy đó! Chứ còn lâu tao mới tốn nước bọt mà đi khuyên cái đứa bướng bỉnh như thằng Quang có ý tốt, Quân cố gắng nở nụ cười xuống Thôi cho tao xin lỗi. Tao sẽ cố gắng tập trung học, được chưa nào!!- Ờ vậy thì tốt!Quân đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo. Mấy ngày qua vì suy nghĩ quá nhiều khiến cho nhan sắc của nó tụt dốc thảm hại. Tất cả là cũng tại do anh mà ra. Nhìn vào trong gương bỗng Quân bật cười rồi suy nghĩ vẫn vơ. Trước đây nó còn hùng hồn tuyên bố là sẽ không yêu ai mà lo tập trung việc học. Thế mà giờ đây nó phải gặm nhấm nỗi thất tình và còn bị thằng Quang lên lớp lại nữa chứ. Có phải ông trời đang chơi khăm nó sau vào trường, trong khi Quân đang ngồi ghế đá đợi thằng Quang đi vệ sinh thì một người con trai lạ tiến về phía nó. Người đó lại gần rồi cất tiếng Em trai cho anh hỏi, phòng đào tạo ở đâu vậy em?Quân vừa ngẩng mặt lên tính trả lời thì nó hơi ngạc nhiên vì người trước mặt nó trông khá quen. Người kia cũng sững sờ một lát và nói Ủa trông em quen quen. Hình như em làm gia sư cho nhà anh Trung đúng không ta?- Dạ…còn anh là bạn anh Trung phải không?- Ừ đúng rồi. Em học trường này luôn hả?Anh ta khẽ mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh Quân. Nó đã nhận ra người con trai trước mặt mình là một trong số những người bạn đồng nghiệp hôm bữa đến nhà anh Dạ, em học bên khoa Lịch sử…Mà tại sao anh lại vào trường em thế?- À anh có đứa em cũng học trường này. Hôm nay nó bận đi chơi xa nên nhờ anh đến để xem điểm dùm nó. Mà anh mới vào đây lần đầu nên chẳng biết phòng đào tạo nằm ở đâu Dạ, Phòng Đào tạo ở bên dãy B kìa anh. Anh đi một chút xíu là tới liền à!Vừa nói Quân vừa nhoài người chỉ tay về phía đó. Anh con trai hướng mắt theo rồi mỉm cười bảo Ờ anh thấy rồi cám ơn em nhiều nha!! Anh tên Minh còn em tên gì nhỉ? Anh quên mất tiêu rồi…- Dạ, em tên Chà cái tên dễ thương quá. Hôm bữa nhậu với tụi anh, em uống cũng dữ lắm Dạ…có gì đâu anh…Nghe Minh nhắc lại chuyện cũ, Quân thấy hơi xấu hổ khiến đôi má nó đột nhiên ửng hồng. Bất giác mặt Minh thoáng chút bối rối mà Quân không hề hay Ừ. Thôi chào Quân anh đi đây! Bữa khác anh em mình nói chuyện tiếp nhé!- Dạ, em chào anh!Nói xong Minh đi thẳng đến phòng đào tạo. Quân dõi theo anh cho đến khi Minh mở cửa bước vào bên trong. Nó để ý thấy anh vừa đi vừa gãi đầu trông rất đáng yêu. Không ngờ nghề cảnh sát giao thông này cũng lắm người đẹp trai đến thế. Chỉ tiếc là khi làm nhiệm vụ thì họ lại quá cứng rắn và nghiêm khắc khiến thiên hạ ai cũng không ưa. Vài phút sau, Thằng Quang cũng vừa từ nhà vê sinh bước ra. Thế rồi hai đứa nó cùng nhau leo lên cầu thang bộ vào lớp vì thang máy hôm nay tự nhiên dở chứng không hoạt động. Sáng nay lớp tụi nó học môn Lịch sử Đảng do thầy Phong giảng dạy. Từ đầu năm đến giờ, Quân để ý thấy ông thầy trẻ măng này buổi nào đi dạy cũng rất đúng giờ và giảng bài rất nhập tâm. Điều đặc biệt hơn nữa là mỗi khi giải lao hay ra về, thầy Phong luôn lén nhìn tụi nó bằng ánh mắt rất bí ẩn cứ như là thám tử đang theo dõi tội phạm ấy. Quân chỉ nhận ra điều này hơn hai tuần nay. Nó định nói ra băn khoăn của mình với thằng Quang nhưng lại thôi vì chuyện ấy tầm phào quá. Khi tụi sinh viên chuẩn bị cất tập vở ra về, thầy Phong lại nhìn theo hai đứa nó với ánh mắt rất lạ. Anh khẽ thở dài và chậm chạp cất bước về phòng giảng tối khi đến nhà anh, Quân thấy anh lặng lẽ ra mở cồng rồi để nó dắt xe vào trong. Nó thấy mặt anh hôm nay trông khá mệt mỏi và hốc hác. Định đi lên phòng thằng Tùng thì chợt anh gọi nó Cậu Trung Quân, lại đây nói chuyện với tôi một tí được không? Hôm nay thằng Tùng bị bệnh rồi, cậu không cần phải giảng bài cho nó đâu!!- Dạ…Quân hơi ngạc nhiên khi nghe anh thốt ra điều đó. Tại sao anh không thông báo với nó lúc còn ngoài cổng cơ chứ. Chẳng lẽ anh muốn nói gì với nó sao. Quân rón rén đến ngồi đối diện với anh. Vẻ mặt nó khá là căng thẳng. Một lúc lâu, anh chợt nhìn thẳng vào nó và Cậu nói thích tôi chỉ là do ngộ nhận thôi đúng không? Cậu lầm tưởng đó là tình cảm anh em bình thường thôi phải không??Quân bỗng nhiên trùn người xuống khi nghe anh hỏi thế. Nó cứ tưởng anh sẽ cho nó một cơ hội nhưng tiếc thay anh lại nghĩ rằng nó đang lầm tưởng. Tuy nhiên Quân vẫn quả quyết nhắc lại ý muốn của Thưa anh, em thích anh em yêu anh là chuyện thật. Em không hề coi anh là anh trai mà là một người yêu thực sự…Em vẫn mong anh sẽ đáp lại tình yêu của em. Một tuần qua, em nhớ anh lắm…- Thôi cậu hãy từ bỏ cái ý nghĩ điên rồ đó đi. Cậu là con trai thì sao lại đi yêu con trai giống tôi được chứ!!! Từ trước đến giờ làm gì có chuyện hoang đường như thế!!Quân cúi đầu im lặng một lúc rồi run run cất lời. Mắt nó đã rưng Anh ơi, em biết việc yêu anh là sai lầm là cấm kị nhưng...Tình cảm em dành cho anh là những điều chân thành nhất xuất phát từ tận sâu thẳm đáy lòng em…Mong anh hãy hiểu cho em có được không?- Thôi đi…Cậu đừng nói nữa!! Tôi không có cảm giác yêu đương gì với cậu đâu! Cậu hãy về nhà suy nghĩ lại đi!!!Anh bỗng đấm mạnh xuống mặt bàn làm nó giật bắn người vì sợ. Rồi anh đưa hai tay ôm lấy mặt tỏ vẻ chán nản thất vọng. Quân thấy anh như thế liền ôm cặp đứng dậy bước vội ra khỏi nhà. Nó bật khóc tức tưởi trước sự vô tình của anh. Cuối cùng thì anh vẫn là anh, vẫn là con người nghiêm nghị, cương quyết như cái nghề cảnh sát giao thông mà anh đang theo đuổi. Liệu có còn cơ hội nào cho nó nữa hay không khi mà anh đã đối xử phũ phàng với nó như thế. Những gì anh nói trong cơn say lần trước chỉ là bâng quơ thôi sao. Xem ra nó đã quá ảo tưởng rồi. Nhưng sao anh không dứt khoát cắt đứt tình cảm với nó chứ. Cứ dùng dằng mãi thế này chỉ làm Quân càng nuôi thêm hy vọng mà thôi. Quân nghĩ từ đây đến cuối năm sẽ chẳng còn có cơ hội nào để anh nhận ra tình cảm sâu đậm của nó nếu như không có một vụ tông xe gần trường mà nạn nhân lại chính là thứ sáu, Quân phải lên trường để tập văn nghệ với mấy người bạn trong lớp. Mấy anh chị sinh hoạt trong đội văn nghệ của khoa đề nghị nó tham gia một tiết mục ca múa để dự thi liên hoan tiếng hát sinh viên toàn trường. Ban đầu nó cứ nằng nặc từ chối nhưng sau đó vì bọn bạn năn nỉ nhiệt tình quá thế là nó đành gật đầu chấp nhận. Quân được chọn bởi vẻ ngoài dễ thương và gương mặt thanh tú của mình. Suốt buổi tập, Quân luôn được các chị em trong đội đối xử rất dịu dàng cởi mở. Họ không la mắng hay “đánh đập” những khi Quân tập sai tư thế và thậm chí có mấy đứa con gái còn đi mua nước cho nó uống. Hồi còn học cấp 3, Quân nhớ mình cũng hay được đối xử ưu ái như thế nhưng tiếc thay sau nhiều lần tiếp xúc, bọn con gái đều lắc đầu thở dài vì đối tượng của mình khá là ngây thơ, khờ khạo không thể nhận ra tình cảm đặc biệt của khi cả bọn tập xong thì trời cũng vừa nhá nhem tối. Quân ngó ra ngoài cổng trường thì thấy đèn xe, đèn cửa hiệu đã bật lên sáng lóa. Nó chợt nhìn đồng hồ trên tay rồi vội vã chào mấy đứa bạn ra về. Không biết ở nhà thằng Quang đã đi chợ nấu cơm chưa nữa. Mới lấy xe chạy ra khỏi cổng trường thì Quân bỗng nghe thấy tiếng còi hú vang lên gần đó. Cho tới khi Quân định băng sang đường thì đột nhiên một chiếc xe máy từ đâu lao tới va vào xe nó.“Kettttttttttttt!!!”“Rầm!!”Sau tiếng phanh gấp và tiếng xe tông sầm vào nhau, Quân ngã nhào xuống mặt đường. Xe hai người kia do thắng gấp cũng mất đà đổ kềnh sang một bên. Nghe tiếng động khủng khiếp, mọi người xung quanh đó đều hướng mắt về phía vụ va chạm. Chừng vài phút sau, hai chiếc xe cảnh sát giao thông trờ tới và dừng lại ngay chỗ hai chiếc xe bị ngã. Tất cả sự việc diễn ra trong chớp mắt khiến Quân không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó ôm đầu lồm cồm bò dậy thì thấy một anh cảnh sát bước vội xuống xe, tay cầm dùi cui chạy thật nhanh đến chỗ tên cầm lái bẻ quặt tay hắn. Tên đồng bọn còn lại thấy vậy bất thình lình lấy từ trong cốp xe một chiếc côn sắt chạy đến tính nện xuống đầu anh cảnh sát. Quân không kịp suy nghĩ gì mà lao thẳng đến, đưa người đỡ cú đánh cho anh. Nó hét lên.“Anh ơi coi chừng!!!!”**Bốp!!!!**Một tiếng bốp vang lên khô khốc rồi máu ở đầu nó bắn ra. Quân ngã xuống lòng đường còn tên kia hoảng sợ buông chiếc côn xuống đất vội vàng bỏ chạy. Lúc này môt anh cảnh sát khác liền đuổi theo tóm cổ tên đó lại và đẩy hắn vào lề đường. Mấy người dân hiếu kì bu quanh đông nghẹt. Hai người đàn ông lực lưỡng ven đường giúp anh cảnh sát khống chế tên tóc vàng còn anh vội ôm thân thể Quân lay mạnh, máu sau gáy nó dính trên tay anh be bét. Trước khi bất tỉnh, Quân mơ hồ nhận ra gương mặt đang lo lắng cho mình chính là người yêu trong mơ của nó. Trung cũng nhìn nó với ánh mắt ngỡ ngàng. Rồi Quân khẽ mỉm cười khép mắt và từ từ chìm vào một vùng không gian tối tăm vô định. Anh hoảng hốt gào lên.“Trung Quân, cậu có sao không? Cậu tỉnh lại đi, cậu đừng chết!!”Quân không đáp trả mà chỉ có tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên từng hồi trong buổi chiều tối lạnh lẽo.
Quân nằm mơ thấy mình đang bay lơ lững giữa chín tầng mây cao vút. Xung quanh nó những đám mây trắng bềnh bồng trôi dạt vào chân. Hình như nó đang đứng trước cổng thiên đường thì phải. Quân thấy vị thần canh cổng giơ tay mỉm cười chào nó. Chẳng lẽ nó đã chết thật rồi sao. Không thể nào, nó cần phải sống để nghe tiếng yêu từ anh chứ. Nhưng liệu anh có thật sự đáp lại tình cảm của nó không. Nó sống tiếp chỉ thêm đau khổ và thất vọng hơn mà thôi. Thà mãi mãi không gặp mặt nhau như vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho anh và nó. Đang định bước qua cánh cửa thiên đường rộng mở thì Quân chợt nghe tiếng anh vang vọng đâu đó. Anh gọi to tên nó bằng chất giọng nghe phảng phất sự tiếc nuối và ân hận. Anh muốn nó quay trở về cuộc sống thực tại ư. Anh đã hiểu ra được tình cảm sâu đậm của nó rồi phải không. Quân hướng ánh mắt mừng rỡ xuống phía dưới đám mây và từ từ bay xuống mặt đất. Quân thấy từ đằng xa anh mừng rỡ chạy đến và dang vòng tay rộng lớn đón mình. Anh nở nụ cười thật tươi và ôm nó vào lòng….Thật chặt, thật ấm áp và đầy ắp yêu thương…******************Quân khẽ cựa mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Khi vừa mới mở đôi mắt yếu ớt ra thì một màu trắng toát hiện lên xung quanh nó. Rồi tiếng tích tắc của máy điện tâm đồ từng nhịp vang lên bên tai. Nó đang ở đâu thế này. Quân đưa mắt liếc nhìn xung quanh đầy sự lạ lẫm. Phải chăng mình lại quay trở về với thiên đường hay sao. Rồi Quân từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra với nó. Hình như nó bị ai đó đụng xe và nó còn đưa người ra đỡ cho một anh cảnh sát nữa. Một vật gì đó khá nặng đánh trúng đầu nó khiến nó bất tỉnh. Đang chợt nghĩ đến gương mặt anh thì Quân thấy một người con trai nằm gục đầu bên thành giường. Tay anh hình như còn đang nắm tay nó thì phải. Cảm nhận được sự cử động của tay Quân, anh giật mình thức giấc. Thấy nó đã tỉnh lại anh mừng rỡ đến rơi nước mắt, hai tay anh vội siết chặt bàn tay nhỏ bé của Em tỉnh rồi sao? Em làm anh sợ quá!!Thì ra là anh cảnh sát giao thông của nó đây mà. Anh đã ở bên cạnh nó suốt từ lúc nó bất tỉnh đến giờ sao. Quân càng ngỡ ngàng hơn khi nghe anh gọi nó bằng em. Ôi đây có phải là một giấc mơ không nhỉ. Nó khẽ nhăn nhó vì vết thương trên đầu chợt nhói lên. Đầu nó được quấn một dải băng trắng toát. Thấy thế anh vội vàng đứng dậy bảo Em đừng cử động nhiều kẻo ảnh hưởng đến vết thương. Để anh đi gọi bác sĩ đến…Nói xong anh tất tả chạy ra khỏi phòng. Còn Quân ở lại một mình đắm chìm trong niềm vui khôn xiết. Thì ra nó đã trở về cuộc sống thực tại và được gặp lại anh. Tuyệt vời hơn nữa là anh đã quan tâm lo lắng cho nó. Hai tay Quân lúc này đã linh hoạt hơn và khẽ miết nhẹ lên tấm chăn mềm mại. Một nụ cười nhẹ nhõm chợt hiện trên môi nó. Khoảng vài phút sau, anh cùng một vị bác sĩ già bước vào phòng và đến bên giường bệnh. Sau khi vị bác sĩ khám mắt cho Quân và quan sát những hình ảnh vỏ não được chụp từ tia X Quang, anh nhìn ông sốt sắng Bác sĩ ơi tình trạng em ấy hiện giờ ra sao ạ?Vị bác sĩ chậm rãi ghi kết quả vào sổ theo dõi bệnh nhân và ngẩng đầu nói với anh bằng giọng vui Bệnh nhân cần ở đây thêm vài ngày để theo dõi tình hình. Nhưng nhìn chung thì cậu bé đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm. Rất may trạng thái não bộ đã ổn định trở lại. Chỉ cần tịnh dưỡng và ăn uống điều độ là có thể sớm ra viện thôi!- Dạ cám ơn bác sĩ nhiều lắm!!Nét mặt anh giãn ra khi nghe được những điều tốt lành từ bác sĩ. Mấy đêm vừa qua, anh luôn túc trực ở bên cạnh Quân khi nó chìm trong trạng thái hôn mê sâu. Anh luôn cầm tay Quân cầu mong cho nó sẽ mau chóng hồi phục. Khi vị bác sĩ bước ra khỏi phòng, anh gạt giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi và âu yếm nhìn Hiện giờ em thấy trong người thế nào rồi Quân?- Dạ…Em vẫn còn… hơi mệt…- Em có đói không? Để anh đi mua chút cháo cho em nhé!- Dạ…Em đói lắm…Khó khăn lắm Quân mới có thể nói rõ thành từng tiếng một. Trong lòng nó giờ đây ngập tràn những cảm giác lâng lâng khó tả. Lần đầu tiên anh gọi nó bằng em. Lần đầu tiên Quân thấy anh khóc vì nó. Chợt mắt Quân nhòe đi và rồi cứ thế nước mắt ở đâu trào ra vì niềm vui sướng ngỡ ngàng. Anh cũng nhìn nó xúc động và vội bước ra khỏi anh vừa ra ngoài được một lát thì Quân thấy thằng Quang đẩy cửa bước vào. Theo sau nó là ba mẹ Quân và chị hai. Cả nhà nó đã vào đây thăm con từ hồi hôm thứ bảy khi nhận được tin báo từ phía cảnh sát. Chính anh đã nhờ người liên lạc với bạn bè của Quân để báo cho gia đình nó biết vụ việc. Khi thấy Quân đã tỉnh lại, anh liền lập tức gọi điện thông báo ngay cho ba mẹ nó đang ngồi chờ ở nhà Quân nghẹn ngào sờ trán nó nói trong tiếng nấc. Đã ba ngày nay bà lúc nào cũng thấp thỏm lo âu và khóc sướt Cầu trời con đã tỉnh lại. Con làm mẹ sợ quá Quân ơi. Huhu- Dạ, con xin lỗi mẹ…Quân rơm rớm nước mắt trước sự lo lắng của mẹ mình. Bà nhìn nó xúc Con tỉnh lại là may lắm rồi. Mẹ cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại mày nữa đó…Nghe vậy, ba nó lớn tiếng Bà này con nó bình an là tốt rồi, đừng nói gỡ như thế chứ!- Tại tui thấy xót con chứ bộ! Lần trước ông bị đụng xe tui linh tính có chuyện chẳng lành rồi. Lần nào đi chùa xin xăm cũng gặp phải quẻ xui hết, ai ngờ đâu lại xảy ra chuyện lớn thế này…- Ừ thì ai biết trước được tai nạn đâu! Mà thôi ráng lo cho thằng nhỏ mau khỏe lại rồi còn tiếp tục việc học nữa! Kiểu này chắc thằng Quân phải nghỉ học hơi lâu đấy!Mẹ nó không nói gì nữa mà chỉ nhìn Quân đau đáu. Nhà bà chỉ có mỗi mình nó nối dõi tông đường. Nó mà có mệnh hệ gì không biết ăn nói sao với bà con họ hàng nữa. Thăm con được một chút, ba Quân ra về trước vì có chuyện quan trọng cần phải giải quyết ở nhà hàng. Lúc xuống đến cầu thang tầng trệt bệnh viện, chợt ông Huy khựng người khi thoáng nhìn thấy một chàng trai trẻ đang cầm một bịch cháo đi lên. Cả hai sợt qua nhau một hai giây rồi lại tiếp tục cất ra đến chỗ gửi xe, ông Huy vẫn còn bần thần vì cậu trai ấy có nét mặt khá giống với một người bạn trước đây của ông. Đã lâu lắm rồi, cách đây hơn 30 năm ông và người đó đã từng có những kỉ niệm rất êm đềm và tuyệt lát sau, anh mang cháo vào phòng Quân. Thấy có nhiều người tụ tập, anh lễ phép chào mẹ nó và cẩn thận đặt bịch cháo lên chiếc bàn kế bên giường Con chào cô và mọi người! Con mới đi mua chút cháo cho em Quân. Cô vào lâu chưa ạ?- Ừ cô mới đến. Cô cám ơn con nhiều lắm vì mấy ngày qua đã bỏ thời gian chăm sóc canh chừng cho con trai cô!! Cô làm phiền con quá…- Dạ có gì đâu cô. Dù sao em Quân cũng là ân nhân của con mà. Nếu không có em ấy chắc con là người phải nằm trên chiếc giường kia ấy chứ!- Trông con có vẻ mệt mỏi rồi lắm đó. Hai mắt thâm quầng hết rồi kìa. Mau về nghỉ ngơi lấy sức rồi còn đi làm nữa chứ!!- Dạ, con biết rồi cô ạ!!Nói xong anh khẽ bưng tô cháo lại gần Quân và nói với giọng dịu Em ngồi dậy ăn miếng cháo đi cho khẽ gượng người tựa vào thành giường. Vì cơ thể nó còn yếu nên anh đành phải múc cháo cho nó ăn. Nó xấu hổ húp cháo mà hai má hồng lên trông rất dễ đáng yêu. Ăn được vài miếng, anh đặt tô cháo lên bàn và xin phép về trước vì có việc gấp ở cơ quan. Thằng Quang thay anh đút nốt miếng cháo còn lại cho Quân. Vì nó mới tỉnh táo trở lại nên mọi người không hỏi han gì tiếng sau, chị y tá khuyên cả nhà nên về sớm để căn phòng yên tĩnh cho Quân lấy lại sức. Khi chỉ còn một mình trong phòng, Quân chợt suy nghĩ vẩn vơ. Không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng thuận lợi thế này. Lúc đỡ cú đánh cho anh nó có cảm giác như người mình cần phải cứu chính là anh vậy. Và rồi anh đã bất ngờ thay đổi thái độ, đối xử với nó ân cần tử tế hơn trước. Điều kì diệu hơn nữa là nó lại cảm thấy mình bình phục rất nhanh chóng. Mọi chuyện cứ như là một giấc mơ vậy. Mãi suy nghĩ Quân thiếp đi lúc nào không chiều tối, sau khi tỉnh dậy, Quân lại thấy anh ở bên cạnh nó từ lúc nào. Lúc này Quân đã cảm thấy khỏe hơn một chút. Nó ngáp một cái thật to và hỏi bằng giọng nhỏ Ủa anh đến từ lúc nào vậy?- Ừ anh mới đến. thấy em ngủ chưa dậy nên ngồi đây chờ đó mà!!- Dạ...- Em đói không để anh bóc cam cho em ăn nhé!- Dạ…Quân cứ ngoan ngoãn vâng dạ mà không biết phải nói thêm gì nữa. Trong lòng nó giờ đây cảm thấy ngại ngùng làm sao ấy. Nó cứ nhìn anh say sưa rồi hai má lại đỏ lên vì mắc cỡ. Anh nhìn nó âu Em ngốc lắm, tại sao lại liều mình cứu anh chứ! Em mà chết đi là anh có lỗi lắm em biết không hả?Quân cụp mắt xuống xấu hổ vì những lời đó của anh. Nó thỏ thẻ Dạ, lúc đó em cũng hoảng quá nên chẳng còn kịp suy nghĩ gì nữa…Em có cảm giác người bị đánh chính là anh nên em mới…- Em không nghĩ đến bản thân mình sao?- Dạ…Cũng tại vì em yêu anh quá…Nói đến đây Quân thấy anh cúi đầu im lặng. Nó quay mặt sang một bên khẽ thì Nhưng anh lại không hề yêu em. Em ước gì chưa từng gặp được anh thì hay biết mấy…Đang đợi câu nói tiếp theo của anh thì bất ngờ anh ghé mặt mình sát gần với khuôn mặt thon nhỏ của Quân. Anh khẽ đưa tay chạm nhẹ lên má nó và rồi một nụ hôn thật sâu vội vàng ập đến khiến Quân tròn xoe hai mắt kinh ngạc. Rồi nó khẽ nhắm mắt lại tận hưởng cái hương vị ngọt ngào đó một lúc khá lâu. Anh rời khỏi đôi môi nó và cất lời dịu dàng khiến Quân không thể nào tin Thật ra anh cũng mến em lắm. Từ lúc em cứu anh, anh đã cảm nhận được tình yêu của em rồi…- Anh nói thật chứ! Hay anh đang đùa em vậy?- Là thật đấy! Mấy ngày qua anh suy nghĩ nhiều lắm. Mỗi khi ngồi đây một mình anh lại nghĩ về em, về món ăn em nấu và cả sự quan tâm lặng thầm của em nữa. Đến khi em hy sinh bản thân vì anh, anh mới nhận ra cuộc sống này mà không có em trên đời thì anh sẽ rất cô đơn và khổ sở lắm…“……………….”- Lúc đầu, anh cứ mãi trốn tránh không dám đối diện với tình cảm của em nhưng giờ đây em lại làm cho anh lo lắng và quan tâm đến em nhiều hơn. Và anh đã hiểu ra rằng anh không còn có thể che giấu cảm xúc của mình được nữa…Quân im lặng nghe anh thổ lộ tình cảm mà nước mắt nó trào ra, lăn từng giọt dài trên má. Nó nhìn anh mỉm cười hạnh phúc và thầm cảm ơn Đức Phật linh thiêng. Quân ước gì thời gian có thể dừng lại ngay lúc này đây để nó có thể cảm nhận hết được những niềm vui khôn xiết và giây phút hạnh phúc mà anh bất ngờ đem đến cho nó.
yêu nhầm cảnh sát giao thông